[Thơ tình buồn] Tình đầu ấy phôi pha như xuân tàn trước gió – Mùa xuân ấy hoa mai đã tàn úa! cánh hoa rơi rớt trước ngọn gió còn phảng phất chút dư xuân, xuân đến xuân đi cho lòng ai thêm bùi ngùi xao động, cho con tim ai thổn thức giữa dòng đời lạc trôi, để rồi tìm về những kỷ niệm thuở ban đầu ấy? để rồi lại lần nữa kể về một tình yêu còn đó chút dư âm của lệ cay cay, tình đầu đến như mây như gió bất chấp mọi thách thức mà yêu nhau và khi từ biệt đớn đau ê chề để rồi lầm lũi biết về đâu đây?
Xuân đến thật nhanh nhưng cũng ra đi vội vàng, để sót lại chút dư âm của những bản tình ca nghiệt ngã, tình đầu ấy có nắng, gió và hoa có những bản tình ca thiết tha nhiều nhung nhớ, buổi gặp mặt ấy cứ ngỡ là mơ? nhưng để rồi tình ấy xin gửi lại, để ai đó cứ ngỡ là chim bao. Ai đó có nhớ chăng lời hứa ấy? hay chỉ là lời hứa phảng phất mùi hương của gió heo may mộng mị nhẹ nhàng, để vội tìm về cuộc sống của những ngày bình yên!
Thơ tình buồn: Tình đầu ấy phôi pha như xuân tàn trước gió
Xuân kia ngơ ngác thẹn cuối trời
Mai vàng rơi rớt, tình ngỡ xa
Tình đầu một thuở ngỡ mê say
Để rồi tan vỡ sầu tâm can
–*–
Gặp nhau làm gì để rồi nhớ
Để giờ đôi mắt ngó xa xăm
Hình bóng em tựa mây lững lờ
Gió ghé qua để rồi tan biến
–*–
Miên man lệ đổ đoạn canh trường
Tình đầu lạc lối với bơ vơ
Lòng buồn héo hắt, tim dại khờ
Tình sầu, lạnh buốt bờ môi nhỏ
–*–
Cuộc tình xa rồi lỡ tiếng yêu
Xa xôi vạn dặm người không về
Đường tình lạc lối ngỡ hư không
Lòng nghẹn ngào bây giờ mới thấm
Lẽ nào tình đã hóa hư vô?
Đây là một trong những bài thơ tình buồn của mình được viết từ rất lâu nhưng giờ mới kể, nó chỉ là những cảm xúc nhất thời của một sự thay đổi “nhè nhẹ” về cuộc sống hiện tại, một cuộc sống vốn dĩ yên bình đến lạ thường với những người thân yêu xung quanh.
Toàn thấy thơ buồn :3
Lâu rồi mà bác 😛