[Tâm sự độc giả] Tình thương này chị có còn giành cho tôi – Tôi nhận ra khi trong lòng không vấn vương ai thì bản thân sống rất thanh thản và thoải mái. Tôi cười nhiều hơn và bớt đi những suy nghĩ vu vơ, tôi không phải gồng mình lên để diễn những thước phim đẹp để đổi lấy sự chú ý nhỏ nhoi. Tôi từng thương yêu, yêu thương chị rất nhiều, càng về sau tôi càng cảm thấy tình cảm của chúng tôi không còn như xưa nữa. Ít nói chuyện, nhắn tin và mọi thứ… đều trở nên ít đi, cảm thấy xa rất xa.
Tôi luôn quan tâm đến chị bất cứ chuyên gì, nhưng chưa bao giờ chị bận tâm tới điều đó, nhiều lúc tôi cảm thấy giữa chúng tôi có cái gì đó gọi là khoảng cách. Quá khứ và hiện tại nó thay đổi quá nhanh, quá khứ bao gồm những kỉ niệm và hiện tại nó gồm những thứ đang diễn ra? “Thật ra không phải là tôi quá bận để có thể nói với chị đôi lời. Mà là, dù chỉ là đôi lời thôi, cũng không biết phải nói gì cho nhau nghe nữa…” có thể những điều ấy không thuộc về mình!
Tôi ghét việc mình thích một điều gì đó không phải là của tôi. Cái cảm giác! nói một cách chính xác là như có mà không, như không mà có. Nhưng mà thực tế thì chẳng có một tín hiệu gì rõ ràng cả. Nhưng chắc chắn một điều, chị luôn là người tôi thương nhất…
Tình thương này chị có còn giành cho tôi
Tình cảm là thứ gần như không thể điều khiển, nhiều lúc nó làm tôi cảm thấy vui và hạnh phúc nhưng mà nó cũng khiến tôi buồn. Đau khổ thế đó chứ? Nếu tôi gặp được chị thì là điều quá may mắn, quá tuyệt vời. Nhưng tiếc là tôi và chị hiện giờ tình cảm không tốt cho lắm, nhiều lúc tôi luôn có suy nghĩ chẳng muốn rời xa chị, có thể chị là của mình đấy, nhưng rồi lại xa vời ngay đấy, tôi cứ nghĩ đã là của mình rồi đấy, nhưng chẳng ai biết, thế giới chẳng ai nghĩ chị là người tôi thương nhiều nhất.
Âm thầm lặng lẽ quan tâm chị cũng đã là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đủ để tôi vui cả ngày, đủ để trở thành những kỷ niệm đáng nhớ của tôi. Cứ ở bên cạnh nhau, như những người bạn. Quan tâm quá thì sợ làm lố, không quan tâm thì sợ người ta không biết. Hai luồng suy nghĩ cứ đấu tranh với nhau. Rồi lại mơ mơ mộng mộng, tưởng tượng về một buổi chiều nào đó, cả tôi và chị cùng nhau đi ăn, cùng nắm tay đi dạo, mơ được nghe những lời ngọt ngào từ chị, những cử chỉ quan tâm của người đó.
Mơ được người vuốt nhẹ mái tóc rối, mơ người dang rộng cánh tay ôm lấy mình những lúc buồn phiền, thất vọng với cuộc sống và được nghe những lời dạy bảo từ chị . Cứ mơ thế đấy? Buồn lắm…
“Yêu thương một người đâu nhất thiết
Phải ở bên, quan tâm, chăm sóc
Chỉ cần một suy nghĩ đơn giản
Đừng làm vướng bận khi không… cần”