[Thơ tình buồn] Những cơn mưa dầm như bản tình ca nghiệt ngã – Ở nơi này mùa hạ “khô khốc”, mùa đông những cơn mưa “dầm dề” kéo dài, những cơn mưa tháng 11 rơi “xối xả” làm mờ cả lối đi, những bức tường cũ nơi ngõ vắng đã phủ đầy rêu xanh ai đó có còn nhớ dưới những con đường ướt mưa chan hòa cùng “lệ cay”, cùng một bờ vai đủ lớn để tựa vào những khi đông về làm “lạnh lẽo” tấm chân tình ngỡ như đã quên từ rất lâu, sâu trong tiềm thức để ai đó khi bước chậm trên ngõ vắng xưa ấy lại dâng lên một nỗi niềm về bản tình ca không được trọn vẹn ngỡ như những giai điệu du dương của bản tình ca “Good bye my love”.
Từ dạo ấy người có còn qua lối xưa không? có còn chút gợi nhớ về những kỷ niệm dường như là nhỏ bé đó không? Ai thẩn thờ, ai vội bước, ai không ngoảnh lại… để trầm ngâm về một bóng dáng đã mãi xa khuất trong bóng mưa bay, “rơm rớm” những cơn gió se lạnh đủ để lòng người “miễn nhiễm” với những rung động tức thời. Những cơn mưa tháng 11 cứ dai dẵn như muốn nhắc lại những ký ức tươi đẹp, cô gái tháng 11 có còn đó không? Em hãy cứ khóc như những cơn mưa, giận hờn như những cơn gió lạnh! để ai đó đến bên em phải thật kiên cường, mạnh mẽ và đủ sức cùng em đi qua mọi khó khăn chứ đừng có như những cơn mưa rơi xuống rồi tan biến như hư vô.
Thơ tình buồn: Tháng 11 những cơn mưa dầm như bản tình ca nghiệt ngã
Mưa về góc phố nhỏ bạt màu
Nào ai biết mưa hay tình sầu
Mưa về nước chảy theo nơi nào?
Xóa đi dấu chân xưa thuở đó
–*–
Một mối tình trong ngày mưa ấy
Nhẹ nhàng còn vương trên khóe mắt
Một làn tóc bay trên bờ vai
Một trái tim nhỏ đang vỡ vụn
–*–
Giọt mưa mặn làm ướt lòng ai
Cho lòng buốt lạnh mềm giăng bay
Đôi bàn tay ấm khẽ buông rơi
Để đông lạnh thổi mãi một đời
–*–
Tình đó có phải là mưa, gió?
Mà sao cay đắng với ngậm ngùi
Cơn gió xào xạc ngỡ em qua
Phải chăng là nỗi niềm nhung nhớ
–*–
Tình đó còn lưu luyến, đợi mong
Rồi theo ai vào những giấc mơ
Để ngày mưa tôi ngồi thơ thẩn
Ta lại ngân lại chuyện vu vơ
Về một mối tình đã không còn nơi góc phố nhỏ ấy có chăng chỉ là bản tình ca mưa nghiệt ngã!
Đây là một trong những bài thơ tình buồn của mình. Nó được viết trong những ngày mưa của tháng 11. Đó chỉ là những dòng cảm xúc lưu lại khi biết rằng đó chỉ là những kỉ niệm đã ngủ quên.
Đọc thơ,nội dung của bác mà nghe não nề vãi, bác đang thất tình hay sao ấy. Nhưng cũng giống với tâm trạng của mình, khi bắt gặp những cơn mưa cuối mùa như thế này
Hj hj ai cũng có góc khuất tâm hồn mà bác, lâu quá rồi chưa viết được, chào mừng bác ghé thăm 😀
tháng 11 tháng của niềm vui
Mà sao các bình luận của bạn vào thuộc diện Spam hết 🙂
Viết IT như bác cũng có những khoảng lặng như thế này nữa à 😀 Hay đấy bác!
Hj cũng phải làm mới tâm hồn thơ với thẩn một tí chứ bác 🙂
Ai trong chúng ta cũng điều có một tâm hồn văn thơ hết bác nhỉ 😛
Hj đúng rồi bác chủ yếu là do chúng ta không thể hiện đấy thôi 🙂