[Thơ tình buồn] Tháng mười sương lạnh tình ngỡ ngủ quên – Tháng mười đến mang theo màn sương mờ cùng với chút lạnh của mùa đông làm lòng người dậy sóng với biết bao kỉ niệm ngỡ đã ngủ quên bây giờ lại hiện về cùng với những ngọn gió heo may còn sót lại của mùa thu cũ đã qua. Tháng mười tháng của những cơn gió nhẹ mang theo chút hương của mùi hoa sữa thoang thoảng, man mác… đủ để ai đó khi “gặm nhấm” mùi hương ấy cũng phải “lân lân” theo màn sương chớm lạnh của tiết giao thời “thu qua đông tới” cho lòng người thêm “hiu quạnh” ngỡ như một cuộc tình xa vắng ngỡ đã ngủ quên.
Những chiếc lá vàng của mùa thu còn sót lại trên những cành cây trơ trụi không một sắc xanh, ai đó đang bước đi trên con đường nhìn về cuối chân trời xa thẳm như đang giấu một nỗi niềm đã in sâu vào trái tim nhỏ, ai đó có biết rằng tháng mười đến rồi không? có cảm thấy rằng thu còn vương vấn trên đường xưa không hay chỉ là nắng đã chớm nhạt rồi? tháng mười đến mang theo chút đông nhưng cũng không quên đem một ít lạnh của mùa thu gửi vào những cơn gió heo may ung dung, làm cho ai đó ngỡ bước đường xưa một cảm giác se sắt ùa về làm lòng người thêm “hoang dại”, “tan tác”, “vỡ òa” trước một mùi vị “tình xưa” ngỡ đã ngủ quên, có phải tình yêu đó còn chút lệ cay cay.
Thơ tình buồn: Tháng mười sương lạnh tình ngỡ ngủ quên
Tháng 10 mang theo sương mờ chút lạnh
Ai đó phương xa có hiu quạnh không?
Có ấm không khi đêm về gió lạnh?
Có cười không khi anh đã lướt qua?
–**–
Tháng 10 về mây giăng ngập lối xưa
Góc phố nhỏ ngạt ngào mùi hoa sữa
Anh bước cô liêu trên đường xưa ấy
Có khi nào ai đó nhớ về anh
–*–
Tháng 10 về gió heo may xua nhẹ
Từng cơn se sắt lạnh thổi hồn ai
Làm cho ai giấu đi chút tình nhỏ
Để bây giờ anh còn vương vấn mãi
–*–
Tháng 10 những chiếc lá vàng cuối thu
Chầm chậm rơi trong sương mai dịu nắng
Ly Cafe đen sao hôm nay chợt đắng
Phải chăng lại nhớ “vị lạ” khi xưa
–*–
Tháng 10 về nỗi nhớ quấn đau thương
Ai tìm ai tìm hoài sao chẳng thấy!
Bước đơn côi lẻ bóng dưới đường khuya
Tình kia đâu… sao còn vương vấn mãi
–*–
Để u sầu thổn thức mỗi thu qua
Chợt giật mình thu này anh lặng lẽ
Mắt lệ cay, tim vỡ, lòng xót xa…
Để ai buồn… thương nhớ mùa thu xưa!
Đây là một trong những bài thơ tình buồn của mình. Nó chỉ là một góc cảm xúc tự dâng trào khi “tiết giao” mùa thay đổi. Đó chỉ là những dòng cảm xúc lưu lại trong tâm hồn của một người được gọi là “đồng điệu” về những kỉ niệm có một chút gọi là yêu thương rung động.
Anh đặt con GÀ nên vô xem bài lag thật 😀
Do máy tính của em yếu đấy chứ khà khà 😀
Chắc là vậy rồi! Buồn quá máy với móc. cả con máy của em nó cũng nát lắm rồi khéo tết phải thay thôi 😀
Mà anh tìm đâu ra quả nhạc không nời nghe hay quá :)))))
Hình như trong bài viết nó có tên thì phải đấy em 😀
Hay lắm bác ơi 😛
Cảm ơn bác đã ghé thăm cơ mà lâu lắm ko thấy bác viết bài 🙂
Đi làm về mệt lười viết bác à, blog đâu nuôi em đâu 😛
hj biết zậy rồi nhưng giờ ko viết cũng ko được 🙂
Baì viết thì hay đó, nhưng trong đoạn thơ thì không nên chèn liên kết chen ngang thế kia, đọc tuột cảm hứng hà 🙂
Cảm ơn bạn đã góp ý mình đã chỉnh sửa lại 🙂