[Thơ tình buồn] Tình yêu còn đó chút dư âm của lệ cay cay – Chuyện tình ta sao lắm lệ my cay, để mắt ai tủi hờn nhìn về xa thẳm, nửa hồn ở lại, nửa hồn kia theo nơi nào để mối tình kia dường như không có chút lửa ấm nồng khi đông về, để cho lòng ai ngày càng băng giá, để rồi tim buốt, tim lạnh, tim tổn thương, tim thẩn thờ. Lá rơi trên đường cũ ngập cả lối về, bước chân chầm chậm trên xác lá “khẽ” nghe âm thanh xào xạc ngỡ như ai đang dõi bước theo sau để được nhìn lại bóng dáng ấy một lần rồi xa mãi đoạn can trường.
Tình lặng rồi say nhưng tình ta sao lặng mãi không như ánh trăng kia tàn rồi lại lên để mang chút hy vọng về một mối tình quá mong manh, nhân gian đó hữu tình nhưng mênh mông quá, xa vời quá… Vì thế mà tình ta càng xa mãi chỉ còn lại là giấc mơ, một giấc mơ không trọn vẹn, nhưng nó đủ đẹp, đủ để thấm vào trái tim hồng thổn thức, nhưng đó chỉ là trái tim nổi mênh mông trên màn đêm lạnh của gió đông, nhìn mặt nhau miệng vẫn tươi cười nhưng ai biết ai đang âm thầm nén giọt lệ đau, để rồi tự hỏi rằng “Vì đâu mỗi đứa mỗi con đường”.

Thơ tình buồn: Tình yêu còn đó chút dư âm của lệ cay cay
Chân trời kia nhuốm màu đỏ thắm
Như mắt ai, lệ sầu, hoen cay
Mộng ước tình ta nay đã mất
Còn lại đây, nửa đoạn can trường
–*–
Tình ta cách biển, lại ngăn sông
Dõi mắt tìm nhau nhỏ lệ hồng
Ngắm trăng khuya thương về kỷ niệm
Canh trường thổn thức, nhớ mênh mông
–*–
Lối cũ đường xưa em còn bước
Kẻ cuối, người đầu một bến tương
Nhân gian hữu tình mênh mông quá
Lỡ hẹn câu thề với cõi mơ
–*–
Hy vọng kia đã vỡ tan rồi
Còn lại trên môi, nửa nụ cười
Trăng tròn cũng buồn, giấu nửa mặt
Thả nổi tình ta trôi mãi xa
–*–
Lá úa lìa cành còn vương vấn
Ngoảnh mặt nhìn nhau ứa mi sầu
Âm thầm cố nén giọt lệ đau
Vì đâu mỗi đứa, mỗi con đường?
Đây là một trong những bài thơ tình buồn của mình. Nó được viết trong những ngày cuối tháng 11 trời trở gió cái lạnh của mùa đông làm tê tái tâm hồn những không thể ngăn được dòng cảm xúc và đó chỉ là những dòng cảm xúc lưu lại khi biết rằng đó chỉ là những kỉ niệm đã ngủ quên. Nếu bạn thấy hay hãy để lại bình luận để mình có động lực viết bài.
Kỷ niệm ngủ quên nhưng mỗi lần mở blog đọc lại thấy cay cay phải không 😀
Khóc sướt mướt đấy chứ bộ 😛