[Tâm sự tôi] Mưa đã mang em đi xa tôi – Trời mưa nghe bản nhạc buồn không lời “Melody of rain” một nỗi nhớ từ đâu đó lại ùa về làm nước mắt ta “thắm lệ” cay, một vị cay sao nó thấy “nhói nhói” trong tim về một kỷ niệm từ lâu lắm rồi giờ chỉ còn trong “kí ức” với nỗi buồn “man mác” mà sao thấy “tan tác”, “tiết nuối” về một thứ không thuộc về mình dẫu biết nó chỉ là “dĩ vãng” nhưng “dĩ vãng” đó bây giờ lại làm con tim ta thêm một lần “thổn thức” về giai điệu theo “màn mưa” giữa một không gian tĩnh lặng chỉ còn ta với sự “cô đơn” theo “tiếng mưa” rơi “thấm ướt” nỗi “xót xa” về kỷ niệm “phai nhạt” dần trong “tĩnh lặng”.
Ai khi “yêu” không nếm vị cay cay của “lệ ước mi” nhưng vị “cay” ấy thật là “xót xa”, “đau nhói” trong tim có phải chăng như những giọt mưa kia khi rơi thấm vào đất và sau đó một phần “bay đi”, một phần “ở lại” để từ đó lại mong chờ một giai điệu “mưa” khác làm nhòa đi nỗi ưu tư bấy lâu của cái gọi là “mong chờ”. Có phải mình đã lãng quên bấy lâu nay về những cơn mưa đứng chờ một “ai đó” trong nỗi “hiu quạnh” nhìn về cuối con đường “xa thẳm” buồn trong “giai điệu mưa” chan hòa cùng “lệ ngấn” rồi quay mặt đi trong nỗi “trống vắng” có phải chăng “mình đã bỏ quên cái gì, vô tình chưa kịp mang theo”.
Thơ tình buồn: Có phải chăng mưa đã mang Em đi xa tôi
Tí tách tí tách tí tách
Em và tôi có phải đã rất quen
Sao lại “lệ cay” thế này
Có phải chăng cơn mưa buổi chiều ấy
Làm ai đó ướt mi cay
–*–
Tí tách tí tách tí tách
Giai điệu mưa vẫn còn trong chiều ấy
Thổn thức, lặng im, không nói
Tiếng mưa rơi thấm ướt nỗi xót xa
Dấu mưa còn lưu luyến mãi
–*–
Tí tách tí tách tí tách
Tâm tình gửi theo “màn mưa” tĩnh lặng
Còn không em “chút” tình kia
Hay chỉ là dòng “lệ ngấn” trong tim
Nhìn nhau sao mà vạn dặm
–*–
Tí tách tí tách tí tách
Con đường kia cứ xa rồi xa mãi
Quay lưng đi ai buồn ai
Chỉ còn nghe tiếng mưa trong tìm thức
Hồn chết lặng lòng đau nhói
–*–
Tí tách tí tách tí tách
Ngoảnh mặt lại chỉ còn “giai điệu mưa”
Có phải chăng “mình đã bỏ quên cái gì, vô tình chưa kịp mang theo”!
Đây là một bài thơ đầu tay của mình, nó là nỗi niềm cảm xúc chợt dâng theo “màn mưa” một mình “cô độc” nhìn về một khoảng trống xa xăm chỉ ta với “giai điệu mưa” điên cuồng, xối xả nhưng rất xót xa, đau nhói.
Blog thủ thuật thành luôn blog thất tình à bác 😀
Hj hj ngồi nhìn mưa ngẫu hứng viết cho vui đấy mà bác 🙂
đọc mà thấy buồn quá đi thôi :(((
Hj vậy chắc là bạn đã trải qua rồi 🙂